Mưa hoàng hôn, trên thành phố buồn gió heo may vào hồn Thoảng hương tóc em ngày qua Ôi người em Hồ Gươm về nương chiều tà Liễu sầu úa thềm cũ nằm mơ hiền hòa Thương màu áo ngà Thương mắt kiêu sa Hiền ngoan thiết tha Thơ ngây đôi má nhung hường Hà Thành trước kia thường, thường về cùng lối đường Kia mưa ướt, lạnh mình ướt Chung nón dìu bước thơm phố phường Mưa ngày nay, như lệ khóc phần đất quê hương tù đày Em ngoài ấy còn nhớ hẹn xưa miệt mài Giăng mắt heo may Sầu rơi ướt vai Hồn quê tê táị. Năm cửa ô sầu hắt hiu trong ngục tù Tủi thân nhớ bao ngày qua Mưa ngùi thương nhòa trên giòng sông Hồng Hà Ôi còn đâu vàng son mùa thơ hiền hòa Đau lòng Tháp Rùa, Thê Húc bơ vơ Thành Đô xác xơ! Cô liêu trong nỗi u hoài Lòng người sống lạc loài Thê lương mềm vai gầy Bao oan trái dâng tê tái Cho kiếp héo mòn tháng ngày Mưa còn rơi Ta còn ước rồi nắng yêu thương về đời Vang trời tiếng cười ấm niềm tin hồn người Mây trắng vui tươi Tình quê ngút khơi Tự Do phơi phới.