Bình minh đến với những mịt mờ Làm sao thấy đường để tìm tay nhau? Tự biết sẽ mau xa rời chỉ mình em với bao nhiêu nghĩ suy Từ những ánh mắt nụ cười cho cơn gió lạ mà người mang theo Nào cuốn đi xa dần biết bao mơ mộng ngày ta có đôi Nên khẽ đến nhẹ nhàng với một cô gái chưa bao giờ yêu Là lần đầu tiên em biết tim mình đã rung động Thế cứ thế từng ngày, anh vội vàng khuất xa nơi đại dương Chẳng thể giữ tay anh lại Em đã yêu một người có ước mơ, mơ điều làm em thấy hoang mang, lo sợ Sợ yêu một người không phải như em đã từng Nếu như anh đi về phía đó, liệu rằng anh có còn thấy em? Lệ trong đôi mắt sao mà lấp đi ánh nắng Mặt Trời Vẫn yêu dù cho có cô đơn, dù cho anh không của riêng em sau này Mộng mơ mà anh ôm lấy, sao chẳng có em? Nắng ban mai soi đường anh mãi là hoàng hôn tắt lụi với em Phải yêu anh cho đến bao giờ em được hạnh phúc riêng mình? Chẳng muốn sau này cứ mãi hy vọng Chôn vùi tình em vào cơn bão tố, đau đớn muôn phần Anh có đâu hay mình em suy tư mỗi đêm Lại nhớ thương người không chắc bên nhau một mai khi trời sáng lên Để rồi ngày hôm nay là ngày mà anh rời xa em Lỡ yêu một người có ước mơ, mơ điều làm em thấy hoang mang, lo sợ Sợ yêu một người không phải như em đã từng Nếu như anh đi về phía đó liệu rằng anh có còn thấy em? Vì lệ trong đôi mắt sao mà lấp đi ánh nắng Mặt Trời Đã yêu dù cho có cô đơn, dù cho anh không của riêng em sau này Mộng mơ mà anh ôm lấy, sao chẳng có em? Nắng ban mai soi đường anh mãi là hoàng hôn tắt lụi với em Ngả cơn mưa xuống cho đêm thôi lạnh, em thôi bật khóc Phải yêu anh cho đến bao giờ em được hạnh phúc riêng mình?