Ôm anh cái rồi anh đi nào Cảm giác như là cái ôm cuối cùng vậy á Em chắc chắn sẽ được hạnh phúc Tạm biệt em! Không còn những sớm anh đứng chờ và đón đưa Không còn một kẻ cứ cạnh kề dẫu nắng mưa Không còn em nữa anh phải chấp nhận mình xa Không còn nhau nữa, em liệu có nhớ đến ta? Ở một nơi khác mình phải yêu nhiều hơn thế Ở một nơi khác anh lạc lối khi nào về Dù tự nhủ rằng xa nhau để tới ngày tương phùng Bóng em theo khoảng cách cứ mãi rời xa anh cả nghìn trùng Anh đã quen dần với những lần cô đơn Đã quen với tất cả và cả dần thấy ổn hơn Nhưng tất cả xáo trộn từ cái ngày em bước đến Anh yêu lại lần nữa làm tất cả để ở bên Nhưng những gì anh có hiện tại chỉ có thể là tình yêu Mình cứ thế tổn thương mà chẳng cần một ai hiểu Anh đã chẳng thể giữ em và một lần nào đó Em vẫn chưa từng biết Vẫn đợi em vào ngày trời đang còn nắng Vẫn chờ ở đây dù chuyện mình còn mỗi anh Vẫn tin rằng anh sẽ mang em quay trở về Từ nơi tối đen tuyệt vọng của vùng vực không sâu thẳm Vẫn mãi nguyên vẹn dù em có thể đổi thay Vẫn chờ ngày về để đan khẽ tay vào tay Yêu hơn ngày đầu khi em tới thì có thể cho anh luôn hỏi Liệu em có còn chờ đợi được không? Làm sao tránh khỏi khi yêu nhau ta cãi vã Vậy mình làm gì khi khoảng cách là quá xa? Cùng nhau chậm lại rồi ta sẽ lại vượt qua Hay những lần như vậy ta lại chọn cách rời xa? Vòng tay ai khác sẽ cơ hội mà ôm lấy Lòng tin là điều xót lại để bọn mình tin cậy Đừng vì chút yếu mềm mà nghĩ ta gặp đúng người Yêu là chấp nhận điều xấu tốt của nhau đúng không em ơi? Ngày đêm trôi qua rất nhanh Và anh càng thêm nghĩ suy về cuộc tình đôi ta Sẽ đến nơi đâu chân trời? Và rồi ta xa, xa Xa nhau đến bao lâu? (Bao lâu?) Yêu nhau như phút ban đầu, lần đầu anh thấy em Nơi phố đông người qua Nói cho anh giờ anh phải biết làm sao? Em buông bỏ tất cả như trút xuống một cơn mưa rào Có phải có ai khác đã thay thế anh kề cạnh? Những lời tâm sự anh đã thấy có phải em không còn là của anh? Vùng trời của hai ta bây giờ đã rẽ đôi Anh đã chúc em sẽ sớm hạnh phúc và vui vẻ thôi Phần còn lại cứ để anh giữ lấy em Những ký ức mà cả hành trình này có lẽ không thể nào quên Anh đã không còn là anh của ngày trước đó (Anh đã không còn là anh của ngày trước đó) Anh đã nhận ra để hạnh phúc mình phải chấp nhận từ bỏ (Anh nhận ra để hạnh phúc phải chấp nhận từ bỏ) Anh biết tất cả những gì tốt nhất anh đã trao cho (Tất cả những gì tốt nhất anh đã trao cho) Và em là người nhận nó, anh rất vui, giờ thì, em đã được tự do Anh không là anh giữa chốn nhân gian Em không là em giữa những bộn bề Dù nơi đâu Khi anh chợp mắt vẫn có bóng em bên Nhưng khi tỉnh giấc người đã lìa xa tôi Em đã xa tôi rồi Em đã xa tôi rồi Em đã xa tôi rồi Em đã xa tôi Vẫn đợi em vào ngày trời đang còn nắng Vẫn chờ ở đây dù chuyện mình còn mỗi anh Vẫn tin rằng anh sẽ mang em quay trở về Từ nơi tối đen tuyệt vọng của vùng vực không sâu thẳm Vẫn mãi nguyên vẹn dù em có thể đổi thay Vẫn chờ ngày về để đan khẽ tay vào tay Yêu hơn ngày đầu khi em tới thì có thể cho anh luôn hỏi Liệu em có còn chờ đợi được không? Làm sao tránh khỏi khi yêu nhau ta cãi vã Vậy mình làm gì khi khoảng cách là quá xa? Cùng nhau chậm lại rồi ta sẽ lại vượt qua Hay những lần như vậy ta lại chọn cách rời xa Vòng tay ai khác sẽ cơ hội mà ôm lấy Lòng tin là điều xót lại để bọn mình tin cậy Đừng vì chút yếu mềm mà nghĩ ta gặp đúng người Yêu là chấp nhận điều xấu tốt của nhau đúng không em ơi?