Xuân chạy, hạ đi, thu dừng, đông lùi lại
Một, hai, ba và cũng đã bốn năm chẳng ai quay lại
Nơi đây chàng trai vẫn chờ, cô gái kia vẫn không về đến
Bỏ lỡ chuyện tình để làm chàng khờ vẫn muốn giữ nguyên mọi thứ kể cái tên
Dáng hình em của ngày nào, tôi giữ thật kỹ nơi gọi kỷ niệm
"Anh chẳng còn muốn nhớ nữa" chỉ là câu nói ngụy biện
Vẫn mãi vô định, biết lạc về đâu giữa dòng người bước vội?
Là em, và chính là em, giữa con phố đó sao nhìn thấy tôi?
Người là tia nắng của ban mai rọi tôi tỉnh giấc u buồn
Thách thức chân tình thế thái có dám bên người rồi thử buông?
Là nó, chính cảm giác đó, chỉ một và một khiến tôi rung động
Chẳng ai khác nữa, ta tự say đắm như chết một ít trong lòng
Ngày hoàng hôn rực lửa, ta yêu nhau quấn quýt chẳng rời
Ngày quỷ dữ xám xậm, anh ôm lại bình yên có em trong đời
Rồi tay đan vào tay, buồn vui đất trời nguyện hòa vào chung
Sao em rẽ đôi màu xanh lấy đi nước mắt chẳng hẹn ngày trùng phùng?
Giấc mơ nào chẳng hồi kết, nhưng nó đã nào bắt đầu
Tay trái chắp vào tay phải, "Trời ơi đừng bắt con đợi lâu"
Ta hứa mang tổn thương của quá khứ chôn cất góc trụ
Khóa lại một chương cho một mở đầu nhưng anh lại không đi cùng
Quá khứ bồng bột lắm phải không em?
Điều gì khiến em cân, đo, đong, đếm?
Giờ hoài niệm anh cất giữ trong tim
Khói mờ nhân ảnh em về trong đêm
Góc phòng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ
Chẳng còn chút vị động ngày đầu ta đã
Từ lúc em đi cuộc đời anh như sa ngã
Ngóng chờ em về như cây chết chờ ra hoa
Anh cũng chẳng nhớ tại sao và lúc nào
Anh lại một lòng đem nhung nhớ tâm chẳng rời
Phút giây nào đó tim ngừng đập
Tâm trí mông lung, anh thả mình trôi giữa một khoảng trời
Em à, chẳng có bình yên nào dành cho anh cả
Đất cát là anh, em mang sắc đẹp cánh đồng hoa
Em tỏa sắc hương, thả mình cùng làn gió chiều
Tự tình anh viết giờ lại thấy càng khó feel
Em đành mặc anh một mình bơ vơ, trơ trọi giữa dòng người
Bắt ép anh cười không được yếu đuối
Nhưng xin lỗi anh không vui
Mặc cảm anh to lớn nên chẳng một lòng dám yêu thêm
Chắc gì tìm được nửa kia, họ chẳng trách anh yêu kém
Anh cũng đã suy nghĩ và thao thức bao nhiêu đêm
Cảm thấy nhói buốt ở lồng ngực
Vì tim mình yếu mềm
Chẳng đường tình nào không có gian truân
Vùng trời cô độc là nơi anh đang đứng
Bóng dáng ngày nào là thứ anh mang đựng
Khác đường, khác hướng, cả giấc mơ cũng chẳng còn mang chung
Anh vác nỗi buồn trên vai ngày này tháng nọ loanh quanh phòng trống
Một phần trách nhiệm không thể chối bỏ nên vẫn cứ canh cánh trong lòng
Ngay tại lúc này tâm trí lại muốn ghé thăm kỉ niệm
Lỡ lạc suy nghĩ vào những khoảnh khắc đó nhưng đôi chân lại chẳng còn đi tìm
Em hủy hoại rồi vứt tim anh lăn lóc một góc chật hẹp
Kể cả nụ hôn cuối cùng có lạnh như băng
Anh vẫn cảm thấy nó thật đẹp (anh vẫn cảm thấy nó thật đẹp)
Anh bước qua thật nhiều hành trình
Bước qua thật nhiều nỗi đau không thù hình
Bước qua giữa đôi dòng người chỉ một mình
Và bước qua quá khứ để bước đến tình mình
Anh đem trái tim tinh khiết nồng nàn ngây dại trao em dù chẳng đòi trả
Nhưng cuộc hành trình đi được một nửa chợt nhận ra em là hiện thân dối trá
Lấy tay đè chặt nhưng sao nó vẫn rơi?
Mới mẻ nào nữa mà phải hoài chờ đợi?
Còn gì ở lại ngoài sương mai đất trời
Có đau, có khổ, ngã quỵ đứng lên mới là đời
Có một chàng trai trao em sinh mạng rồi gục đổ
Chờ đợi một người con gái ta yêu dù thành mục gỗ
Đêm nay chơi vơi, anh ôm bóng tối, thả vài giọt buồn
Mi em đỏ hoen, có phải hai người đã buông?
Tình cờ là lúc ta nghĩ về nhau ở nhịp nào đó
Rồi ngại ngùng tim có khe hở, nhớ chút về nhau sau đó lại thôi
Đường tình này không chạy vì một ai khác
Con tim vô thức mu mê cũng chưa hẳn đã là sai
Sao ta trăn trở đêm dài, lo liệu sợ sệt ngày mai?
Em đang suy nghĩ điều gì mà sao không thể ở lại?
Поcмотреть все песни артиста