Nước mắt lại tuôn nhiều thêm theo chu kì màn đêm xuống Trưởng thành là khi nhận ra cuộc sống đôi lúc không theo điều em muốn rồi Mong em đừng khóc ở thành phố này, hãy khóc nơi con người chẳng thấy Nơi mở mắt thấy những đồi xanh và những áng mây theo em từng ngày Và bấy lâu nay điều em nhận lấy, nỗi cô đơn và sự lạnh lùng Đang từng ngày gặm nhấm nhiều thêm, phải biết bao giờ mới được hạnh phúc? Lặng nhìn những hàng xe trải dài, dành một chút bình yên Vì bản thân chúng ta cũng cần được đoái hoài, đúng không? Mọi thứ không theo những dự tính (dự tính) Còn sầu hơn cả "Thành phố buồn" của Chế Linh Chẳng có gì lạ khi ta không mong rằng phần thắng thuộc về mình Chẳng qua kết quả bản thân trông mong nó không phải về lý mà về tình Lẽ ra phải dựa vào nhau rồi mình lại cùng hàn gắn những vết nứt Thay vì trước những biến cố, điều họ nghĩ đến trước tiên là kết thúc Nhìn lại vài phút (nhìn lại vài phút), cũng đã đến lúc em nên đi Rời khỏi thành phố (rời khỏi thành phố), gạt hết những đắng cay trên mi (peace) Thiên hạ cứ việc say thêm ở trên đôi bàn tay em Đã tự giam lỏng mình bao lâu, chẳng biết bên ngoài ngày hay đêm Em ngồi một góc, tự ngắm mình trong gương và nghĩ Sau một hồi buộc tóc, "Mình thế này mà không ai thương, lạ nhỉ?" Biết bao lần tình ái đưa em vào từng cơn mơ Chắc không phải ai trên đời cũng muốn một cuộc tình đơn sơ Rồi mai cũng phải tàn như loài quỳnh chớm nở Những vết rợp giấy trên trang nhật kí theo thời gian sớm mờ Em hững hờ, từng dòng lệ ướt mi Em ơi đừng khóc ở thành phố này để kẻ tồi tệ bước đi Hãy cố gắng làm mọi thứ có thể trước khi Chuyến xe ra về, anh đến quá trễ Ước gì mình còn nắm tay nhau, vượt những đắn đo của tuổi 20 Giờ còn đắm say trong bao buồn vui ai gửi Màu mắt nâu in dấu ở khắp Sài Gòn về đêm Lòng khắc sâu từng giây phút khi mình vẫn còn kề bên em (em à)