Ánh đèn vàng hiu hắt, khói trầm cay đôi mắt Em nằm đó sao thôi cười thôi nói? Dáng buồn còn vương nét, mắt huyền giờ đã khép Em nằm đó như đang mơ mộng gì Em theo mây mây bay quên cuộc đời Đời đầy nghĩa thương đau Mây đưa em bay đi tìm trời Và nơi đó em có nhớ tôi? Em ơi, em ơi em, hỡi người yêu dấu Sao em yêu vội sớm ra đi? Em ơi, em ơi em, hỡi người yêu dấu Đau lòng thay phút giây chia lìa Tiếng đàn ai buông lơi, tiếng đàn như tiếng khóc Ru từng phím tơ não nùng ai oán Khiến lòng tôi thổn thức, khiến lòng tôi day dứt Môi mặn đắng nước mắt thơ tiếng kèn Em theo mây bay quên tình người Người đầy những dối gian Mây đưa em bay đi về trời Và nơi đó em có nhớ tôi? Em ơi, em ơi em, hỡi người yêu dấu Sao đôi ta vội sớm chia ly? Em ơi, em ơi em, hỡi người yêu dấu Hết rồi, tôi mất em suốt đời ♪ Il était une fois, un petit garçon Qui vivait dans une grande maison Sa vie n'était que joie et bonheur Et pourtant au fond de son cœur Il voulait devenir grand Rêvait d'être un homme Chaque soir, il y pensait Quand sa maman le berçait Donna, Donna, Donna, Donna Tu regretteras le temps Donna, Donna, Donna, Donna Où tu étais un enfant Em ơi, em ơi em, hỡi người yêu dấu Hết rồi, tôi mất em thật rồi