Hò ơ, buồn thương chiếc áo phong sương Đò ai không bến ơ hò Đò ai không bến vấn vương câu hò Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai Chị hai cứ đứng trông hoài bóng con đò xưa Biết người xưa kia giờ sang sông Biết người ra đi mà vẫn mong Nhung nhớ đêm dài, tóc chị giờ như đã phai Dòng sông, bến nước, con đò đã phai còn đâu? Lều tranh vách lá, dây trầu quấn quanh hàng cau Trăng vàng trăm năm, tình ngàn năm Ai ngờ một hôm chợt nước lớn Lôi cuốn con đò vô tình lờ theo nước trôi Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu? Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu? Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi Một hôm bão tố, mưa dầm ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá, con đò bỗng quay về đây Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu? Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu? Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi Một hôm bão tố, mưa dầm ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá, con đò bỗng quay về đây Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung