Hai chị em mình từ ngày mẹ mất đi Như chim non trong cơn mưa không người chở che Lá cỏ mong manh, mưa bão vây quanh Cơm thừa canh cặn nhờ người thương tình Tuổi đôi mươi đang trong thời xuân thắm Chị đã quên vui, quên đi hết tuổi xanh Không phấn son, đôi lứa đành thôi mơ mộng Vì em thơ, quên đi hết tuổi xuân Tuổi hoa niên, đôi môi đành phai úa Dòng tóc xanh tươi theo mưa nắng tàn phai Cơn lốc xoay, cơm áo ngày đêm quay cuồng Chị lo toan, không tiếng thở dài Tháng lại qua ngày rồi nhìn em lớn khôn Như chim bay theo nhau xa rời chốn quê Bóng chị bên sông hiu hắt trông theo Lo đàn em dại, phận mình thôi đành Thôi thì duyên phận cậy nhờ ơn trời À a, á a a à À a a, á a à á Giờ đây tóc chị đã phai màu Buồn cho kiếp hồng nhan đâu còn tuổi xuân năm nào Nhìn trời mây, lòng thương em tôi lấy chồng xứ xa Năm tháng trôi qua, đời như giấc mơ phù du Nhớ thương dâng trào, mắt cay, chị ơi thương lắm Xứ xa quê người, em ơi có còn buồn không? Tuổi đôi mươi đang trong thời xuân thắm Chị đã quên vui, quên đi hết tuổi xuân Không phấn son, đôi lứa đành thôi mơ mộng Vì em thơ, quên đi hết tuổi xuân Tuổi hoa niên đôi môi đành phai úa Dòng tóc xanh tươi theo mưa nắng tàn phai Cơn lốc xoay, cơm áo ngày đêm quay cuồng Chị lo toan, không tiếng thở dài Tháng lại qua ngày rồi nhìn em lớn khôn Như chim bay, theo nhau xa rời chốn quê Bóng chị bên sông hiu hắt trông theo Lo đàn em dại, phận mình thôi đành Thôi thì duyên phận cậy nhờ ơn trời Thôi thì duyên phận cậy nhờ ơn trời