Đây suối rừng xanh đồn quanh Đây mây trắng nghìn hoa với cây lành Còn gì viễn khách về đây chi hỡi người? Đất Việt, giặc tràn lan Biết Tha La hận căm Nhẹ bước gặp cụ già ngạo nghễ đang ngóng gió Em chẳng biết gì ư Cười run run râu trắng Đã từ bao năm qua khói loạn khu mịt mù Khách về chi đây Nghe tiếng hát, khách hận do đây buồn Tiếng hờn ai oán Cởi ra áo một chiều thu lửa dậy Nghe não nùng chưa Tha La buồn tiễn kiến, Tha La giận mùa thu Ôi khi hết giặc xâm Hãy về thăm Tha La có trái ngọt cây lành Cây lá ngẩn ngơ nằm trên nghìn hoa máu, làm hoen cả ven rừng Lòng người viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh với rừng già mong manh Đám mây tan phủ quanh, trời tối nghẹn ngàn hàng, lạnh dài đôi khúc hát Vang giữa chiến trường xa, giặc đang gieo tang tóc Từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng trở về ♪ Nghe não nùng chưa Tha La buồn tiễn kiến, Tha La giận mùa thu Ôi khi hết giặc xâm Hãy về thăm Tha La có trái ngọt cây lành Cây lá ngẩn ngơ nằm trên nghìn hoa máu, làm hoen cả ven rừng Lòng người viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh với rừng già mong manh Đám mây tan phủ quanh, trời tối nghẹn ngàn hàng, lạnh dài đôi khúc hát Vang giữa chiến trường xa, giặc đang gieo tang tóc Từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng trở về Từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng trở về Từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng trở về Từng đoàn trai ra đi đã thề chẳng trở về