Nếu em là mục đích tồn tại trên ở trên đời này Thì có phải khi quên em rồi Anh sẽ mất phương hướng đúng không? Em tránh xa vết xe đổ, sợ vô tình lỡ lại đi lên Em tìm cách xoá sạch kí ức, để tránh tình trạng nhớ lại khi quên Em có thêm vài thói quen, ngồi đan màn mưa vào trong khói thuốc Vài cốc rượu mạnh cũng chẳng bõ bèn, đâu thể làm ấm trái tim gầy guộc? Em buộc mình trong góc nhỏ tập cách im lặng thay vì khóc thật to Được nếm trải thêm vài niềm đau em chỉ là học trò của nhiều bài học khó Nhưng em vẫn trốn tránh và sự thật hiển nhiên Rằng anh yêu em là những gì từng diễn biến Và với góc nhìn đời cho rằng phiến diện Đối với anh thì lại quá đỗi thiêng liêng Anh đã dành hết thảy thời gian có được Tạc tượng đài cho em rồi sợ đời dòm ngó Yêu em cố chấp theo cách của của riêng mình Dù vũ trụ tròn vo, tình yêu vẫn còn nhỏ Hay em đơn giản chỉ cần ai đó trò chuyện? Em sợ một mình, yên tĩnh đến làm phiền Rồi mở lòng đón chào người nào đến tô duyên Đuổi họ đi khi hoài nghi cất thành tiếng Hay em sợ người đời cho rằng mình đùa giỡn? Em trở nên quan trọng với việc thua hơn Em chẳng cần ai sẵn lòng đưa đón Nhưng mãi đắn đo giữa muôn vàn lựa chọn và (Em cứ cho mình tin vào cơ hội gởi đi niềm tin) Nhưng mãi đắn đo giữa muôn vàn lựa chọn, đó là em Điều gì mình không nhớ nghĩa là chẳng để tâm Và em vẫn tin rằng việc quên em dễ lắm Anh không thể ném được em khỏi đầu Khi nỗi nhớ này không tồn tại ở thể rắn Anh chỉ muốn biến mọi thứ xung quanh em đều khiến em hài lòng Hay vì đặt đức tin này vào tình yêu, là em, là sai rồi có phải không? Điều gì đã hư anh muốn đem sửa lại Thay vì chọn vứt bỏ và giá như Có thể trở lại anh vẫn luôn như thế vì Yêu em chưa bao giờ là đủ Anh trở thành gã mù quanh quẩn với nỗi buồn Chờ đến ngày em đặt cái tôi xuống Đừng hỏi tại sao anh cứ mãi bi quan vì những điều tiêu cực thì thường lại lôi cuốn Anh không hứa theo em đến chân trời góc bể Chỉ hứa đây mãi là thứ anh thuộc về Để đến cuối hành trình thì tiếng em vẫn là thanh âm đẹp nhất mình từng được nghe Để đến cuối hành trình thì tiếng em vẫn là thanh âm đẹp nhất mình từng được nghe Những gì đã hư anh muốn đem sửa lại Thay vì chọn vứt bỏ và giá như Có thể trở lại anh vẫn luôn như thế Yêu em chưa bao giờ là đủ Anh trở thành gã mù quanh quẩn với nỗi buồn Chờ đến ngày em đặt cái tôi xuống Đừng hỏi tại sao anh cứ mãi bi quan vì những điều tiêu cực thì thường lại lôi cuốn Anh không hứa theo em đến chân trời góc bể Vì hướng nỗi buồn này là nơi anh thuộc về Để cuối hành trình thì tiếng em vẫn là thanh âm đẹp nhất mình từng được nghe Để cuối hành trình thì tiếng em vẫn là thanh âm đẹp nhất mình từng được nghe ♪ Có những ngày anh nhìn đời trôi Nhận ra mình nên thay đổi Có những lúc say sưa cùng em Anh mới biết sợ nếu lỡ phai phôi Anh chỉ muốn mình dừng lại ở đây Không bắt đầu, không kết thúc Và điều gì cũng sẽ tốt đẹp hơn Nếu dở dang như vậy, có phải không? Anh thật chẳng còn muốn điều gì dài lâu Vì phải dùng quá khứ làm lược chải đầu Anh chỉ là gì đó em không nên va phải vì đúng sai cũng cùng một tính chất mà thôi Em không nên cố chấp, sẽ dẫn đến ngộ nhận Kết quả có rồi thì đừng nên cố gắng Đừng miệt mài đổ lỗi cho số phận vì ích kỷ là đang chiều chuộng chính bản thân Đừng miệt mài đổ lỗi cho số phận vì ích kỷ là đang chiều chuộng chính bản thân