Vội đến, vội yêu, vội ra đi Vội thương, vội nhớ, vội chia ly Em vội, tôi cũng vội Giật mình ngày xanh thấm thoát trôi Ta va vào nhau, giữa tháng tư vội vàng Vội vã, sau cơn giông mình lạc mất nhau Ơ thế là buồn vui kia mang gối đầu Em liệu còn dịu dàng cười như lúc bên anh Anh thì không, không còn em, mùa hạ trống rỗng Hình như hôm ấy, trên chuyến xe có người khóc to Những vỡ òa hòa vào cơn mưa rơi rớt trên đường về Góc đường quen nhuộm màu cô đơn Hai hàng cây giờ đây lá xác xơ hơn Xa thật rồi, kỷ niệm ơi, đừng là dĩ vãng Hình như hôm ấy trên chuyến xe có người khóc to Mặt trời như thôi hát khi thiếu đi người ngồi cạnh bên Trạm dừng chân tiếp theo biết có gặp lại Hay nhạt màu thời gian năm tháng ấy phôi phai Nhưng thôi, trên chuyến xe không được khóc to Tụi mình ở chung một thành phố Chung một cơn mưa Cùng một bầu trời Nhưng mà chẳng biết khi nào mới gặp lại nhau nữa Hai người xa lạ, gặp mặt rồi quen nhau Sống chung một thành phố, vội vã, thương đau Đèn đỏ rồi vàng xanh, nay đi hoài sao chẳng tới? Bên ngoài ô cửa nhỏ, chiều tà ngã sẩm tối Em đã dùng hết sự mạnh mẽ để nước mắt không rơi xuống sàn Pause một bài hát nhưng chẳng thể ngưng được thời gian Tương lai em thương ai khi mà chưa quên được chuyện của dĩ vãng Ngày rời xa em như mất đi một nốt la trên phím đàn Không có em những ngày trải qua thì anh mới hiểu một điều là Căn phòng lạnh lẽo tới mức không cần dùng tới điều hòa Những món quen sẽ chẳng còn ngon vì thiếu đi em một phần đủ lớn ở trong đời anh Keep your love, giữ lại tình yêu em đi Biết đâu ngày mai ta gặp nhau vào một đêm sao Ta sẽ cùng khóc, cùng cười Ai mà biết được sẽ là chung lối hay là trùng khơi Bước tiếp hành trình mới hay ngã vào trong vùng rơi Đếm trạm cuối cùng rồi, chuyến xe phải dừng thôi em à Hình như hôm ấy, trên chuyến xe có người khóc to Những vỡ òa hòa vào cơn mưa rơi rớt trên đường về Góc đường quen nhuộm màu cô đơn Hai hàng cây giờ đây lá xác xơ hơn Xa thật rồi, kỷ niệm ơi, đừng là dĩ vãng Hình như hôm ấy trên chuyến xe có người khóc to Mặt trời như thôi hát khi thiếu đi người ngồi cạnh bên Trạm dừng chân tiếp theo biết có gặp lại Hay nhạt màu thời gian năm tháng ấy phôi phai Nhưng thôi, trên chuyến xe không được khóc to Ngày tháng ấy ai thương ai đến vậy Bình minh lên, còn ai đứng lại Đợi nắng tắt đến bên ai vỗ về chờ đêm xuống Mình sẽ hát thay nhau những khúc ca về ngày mai bình yên đến thế Mình sẽ yêu thương thật thà những gì ta đã qua Hình như hôm ấy, trên chuyến xe có người khóc to (có người khóc to) Những vỡ òa hòa vào cơn mưa rơi rớt trên đường về (rớt trên từng nỗi cô đơn) Góc đường quen nhuộm màu cô đơn Hai hàng cây giờ đây lá xác xơ hơn Xa thật rồi, kỷ niệm ơi xin đừng là dĩ vãng Hình như hôm ấy trên chuyến xe có người khóc to (có người khóc to) Mặt trời như thôi hát khi thiếu đi người ngồi cạnh bên Trạm dừng chân tiếp theo biết có gặp lại Hay nhạt màu thời gian năm tháng ấy phôi phai Nhưng thôi, trên chuyến xe không được khóc to Nhưng thôi Trên chuyến xe không được khóc