Tuổi trẻ của anh là đi thật xa Hoài bão cùng trắc trở Thanh xuân cạnh anh có em ngày qua Cài áo và nhắc nhở Phong ba đầu đời vì anh cần vững Bởi chặng đường đó còn lớn nhiều Một điều thật đẹp đã dành cho anh Để cạnh cùng nhau mỗi sớm chiều Bình yên là say đắm em cười Bồi hồi khi tay ta nắm siết An yên ngồi xa phía chân trời Em tựa anh ngồi câu ca đang viết Thuở nhỏ cuối đông ta chỉ Trông mong khắc sang năm Ngày lớn được dừng nhưng Thời gian không nên còn song song với gian truân Trôi qua rồi khó để nắm lấy Tây Nguyên đầy gió và nắng cháy Có ngày tháng ấy Để anh được thấy em đã thương anh Ở tuổi mà em đẹp rạng ngời Sài Gòn đêm nay muôn màu ánh điện Và điều hãnh diện là ở cạnh nhau, người bạn đời Thì mọi lo âu này tạm thời anh xin cất túi Cùng ngắm mặt trời mọc nơi đất núi Và chọn một đời những ngày sắp tới Nơi bình mình đón mầm vươn lên Trở lạnh để đọng hạt sương đêm Trái Đất vẫn quay nên cần vòng tay Anh trưởng thành hơn để thương em Để một ngày trở ngại này thôi tồn tại (vì ta ngoảnh lại còn cạnh bên) Em thật ngoan lặng im dịu dàng Nhìn anh ngủ say nằm yên mơ màng Trong cơn chiêm bao anh đưa em theo Đến hết con đường chúng ta một nhà Anh trồng hoa và em nuôi mèo Nhưng lỡ đâu mai giấc mơ không thành Nên sống trọn vẹn hôm nay Nơi ta dừng lại, đôi chân có nhau Có một lần vu vơ em hỏi: "Sao mọi thứ trôi nhanh ngỡ ngàng" Anh mới chợt nhận ra ranh giới mới lớn trưởng thành bắt đầu rõ ràng Thời gian qua nhiều lỡ làng Nhiều hoài bão trăn trở khó tránh Tóc không còn hợp xanh đỏ vàng Và lời nói thôi văn vở có cánh Phải tập chín chắn, thay cho bốc đồng Vì sau lưng anh còn một bóng hồng Nhiều thứ phải lo, phải nghĩ Vì chỉ gia đình là đáng dốc lòng Một ngày anh xây tổ ấm Vẫn là mong có em trong bức tranh riêng Khi em rực rỡ thời kì thiếu nữ đã cùng anh đi hết năm tháng thanh niên Rồi tiếc nuối cất lại tuổi trẻ mình trong bài hát Em vẫn sợ mình sẽ lớn lên, sẽ quên dáng vẻ điệu bộ đài các Của những ngày cặp sách áo trắng tinh khôi Mà bây giờ thôi không còn nhí nhảnh Anh bớt thở than nhiều lời Và giữ khoảng cách với đời một chút bí ẩn Em, hãy cứ ở sau anh như một trạm dừng Khi mệt mỏi cho anh tạm ngừng Hành trình để lớn của anh quá cô đơn Nên thật biết ơn khi em là bạn đường Khi sóng gió đứng lại dừng chân Vẫn có nơi lặng yên như trong mắt bão Một mái nhà, bữa cơm cùng ăn Em nhìn anh cười duyên sắc sảo Em thật ngoan lặng im dịu dàng Nhìn anh ngủ say nằm yên mơ màng Trong cơn chiêm bao anh đưa em theo Đến hết con đường chúng ta một nhà Anh trồng hoa và em nuôi mèo Nhưng lỡ đâu mai giấc mơ không thành Nên sống trọn vẹn hôm nay Nơi ta dừng lại, đôi chân có nhau