Ngồi ở ban công mười tám Nhìn làn mây trôi từng đám Bằng cặp mắt đầy hoài nghi Khi phải lo toan nghĩ suy Vì cuộc sống luôn là khác Và thật khó để dự đoán What the heck is going on Và có lẽ, và có lẽ, và có lẽ Có lẽ đâu cần Một bữa sáng bên đồi Cần hoa thơm trái lạ Và một bữa ăn nơi xa Có lẽ đâu cần Một khuôn mẫu y hệt Đâu cần chứng giám mây trời Và cần sống theo một ai Một đời chỉ nghĩ lo giàu sang Muộn phiền vì những điều chẳng đáng Loài người này vẫn luôn cuồng quay Lo chuyện mưu sinh đêm ngày Nhưng rồi chẳng mấy ai cũng chết Nhìn lại một quãng đời triền miên Rồi chẳng biết sẽ đi đến đâu Vậy có lẽ, vậy có lẽ, vậy có lẽ Có lẽ đâu cần Một bữa sáng bên đồi Cần hoa thơm trái lạ Và một bữa ăn nơi xa Có lẽ đâu cần Một khuôn mẫu y hệt Đâu cần chứng giám mây trời Và cần sống theo một ai ♪ Có lẽ đâu cần Một bữa sáng bên đồi Cần hoa thơm trái lạ Và một bữa ăn nơi xa Có lẽ đâu cần Một khuôn mẫu y hệt Đâu cần chứng giám mây trời Và cần sống theo một ai ♪ Một bữa sáng bên đồi Hoa thơm trái lạ Bữa ăn nơi xa Có lẽ đâu cần Một khuôn mẫu y hệt Đâu cần chứng giám mây trời Và cần sống theo một ai ♪ (E hèm! Tao quên đoạn kia nhá!)