Ôi tình xưa đã phai, nay bàn tay nàng đan với ai Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu Thôi đành mang đớn đau, cho người vui trọn đến kiếp sau Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau Nhà bên đang đón dâu, rộn tiếng cười vui Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi Quà tôi mang đến trao, chỉ mỗi hoa bằng lăng Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân Ôi tình xưa đã phai, nay bàn tay nàng đan với ai Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu Thôi đành mang đớn đau, cho người vui trọn đến kiếp sau Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau "Em bước ra khỏi đời, khi anh chỉ còn hai bàn tay không Với những chuỗi ngày vắng vẻ Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ Có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc Và trong mắt tôi, có ánh dại cuồng Em làm sao hiểu được Từ ngày em bỏ đi, rã rời Dưới gánh năng u buồn của trái tim" Tình ơi sao có câu, "Đời lắm bể dâu" Nên cuộc đời nỡ lấy mất mối tình đầu Tình em như bóng mây, tôi nước trôi hoài thôi Muôn đời tôi chỉ giữ mỗi bóng hình thôi Em giờ vui áo hoa, tôi nhìn em lòng đau xót xa Âm thầm tôi đứng im nỗi buồn sỏi đá Tôi và em chẳng xa nhưng vì tôi ngại nên đứng xa Thôi đành ôm nuối tiếc một giấc mơ (Em giờ đây đã quên) "Phải" (Bởi vì tôi nghèo so với em) "Có những người tiến xa trên đường đi" (Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng) "Có những người lẽo đẽo theo sau" "Có người tự do, có người tù túng (Thôi thì tôi chúc em) "Như tôi" (Duyên trầu cau đẹp đôi với nhau) "Đứng lại rã rời, trước gánh nặng u buồn" (Con đường chia hai ngã đành cách xa) "Của trái tim tôi"