Có lẽ quá khó để quên một người Sao cho nỗi nhớ kia được nhẹ vơi Khi anh ngắm mây trôi trên bầu trời, chỉ thấy môi em chợt cười Nhịp đập trong tim ngân lên từng âm vang Thời gian cứ thế trôi qua nặng nề mỗi ngày Anh đã có thứ anh mơ nhưng không có em trong tay Nhiều khi anh ngỡ quên rồi, lại đau không nói nên lời Vậy thời gian chỉ để quen với vết thương, để quên mất cả đời Thời gian chỉ là cái cớ, để cho ta quen với cảm giác của nỗi nhớ Đâu có ai dễ để mà quên được một người, nhìn áng mây trên bầu trời đưa tâm hồn ai với gió Liệu có ai tính được thời gian là bao nhiêu? Có định lí nào là phù hợp trong tình yêu? Hồi ức tồn tại phía trong một vài lá thư và kỉ niệm đó hằn sâu khi ta nhìn lại quá khứ Ta đã cố gắng để thay đổi là vì nhau, ta đã cố gắng để nỗi buồn đó qua mau Đến phút cuối cùng sau tất cả những niềm đau thì hai ta đã thay đổi nhưng lại dành cho người sau Ta có thể nhớ và ta cũng có thể quên nhưng có lẽ mọi thứ nên chỉ ở bên trong suy nghĩ Sâu trong trái tim chưa một phút nào lặng im để cảm xúc này nhiều thêm cùng màn đêm nhẹ đi đi Anh đã mặc đi chẳng đắn đo và thở than để rồi bản thân anh nhận ra quên một người Chỉ là tạm quên và cất sâu với thời gian đâu thể quên đi vòng tay cùng bờ môi và nụ cười Chắc ngày buồn nhất là bản thân thôi hi vọng từng giấc mộng trong lí trí tự nhủ lòng đừng mong thêm Tận cùng trái tim đầy nỗi nhớ này anh biết là có lẽ thật quá khó để có thể mà quên đi được một người đúng không em? Có lẽ quá khó để quên một người Sao cho nỗi nhớ kia được nhẹ vơi Khi anh ngắm mây trôi trên bầu trời chỉ thấy môi em chợt cười Nhịp đập trong tim ngân lên từng âm vang Thời gian cứ thế trôi qua nặng nề mỗi ngày Anh đã có thứ anh mơ nhưng không có em trong tay Nhiều khi anh ngỡ quên rồi lại đau không nói nên lời Vậy thời gian chỉ để quen với vết thương để quên mất cả đời ♪ Nhìn mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì ngoài nhớ em vào mỗi đêm (uh) Chọn một góc nhỏ quen thuộc, tự hỏi người giờ phương nào rồi hỡi em? Liệu em giờ có còn nghe những giai điệu xưa khi cùng anh sánh bước? Nhưng đúng thật là tồi tệ hơn khi đóa hoa ngày nào cơn gió lạ vội ngang qua đánh cướp Vì thật là cô đơn em ơi khi anh và em chẳng còn tay đưa đón lối Những buổi chiều tà hẹn về trễ, vài cái hôn môi không được chạm nhau sớm tối Quá khó để nói dễ quên đi một người, lòng này nuối tiếc nhìn em xa thật rồi Anh cũng không biết tại sao mình lại yêu nhiều như thế rồi mang cả đóng tương tư phủ ngập trời? Hay là do em, là do anh, hay do thời gian làm con người đổi thay? Dù đã qua bao nhiêu lần đau thương những tiếng cười vẫn hiện lên trên mỗi giây Anh cũng chẳng biết mình bao lần đã cố để cho những quá khứ vẫn sẽ mãi ngủ yên thôi Nhưng chẳng thể kiểm soát được nổi nhớ về một người lặng ngồi nhìn ngắm màn đêm trôi, em ơi Bước theo thời gian, anh nhận ra một khi yêu, anh không thể quên đi được đâu Dù ngày sau có người lau đi từng buồn vương mi mềm, nhẹ trôi êm đềm Thì vẫn có lúc nhớ em thoáng qua phút giây Ngay hôm nay anh chỉ muốn chúc em bình yên bên tình duyên Người mà em đã trao niềm tin mà rời xa, tháng ngày qua Có lẽ anh sẽ không thể quên phút giây em cạnh bên Có lẽ quá khó để quên một người Sao cho nỗi nhớ kia được nhẹ vơi Khi anh ngắm mây trôi trên bầu trời chỉ thấy môi em chợt cười Nhịp đập trong tim ngân lên từng âm vang Có lẽ quá khó để quên một người Sao cho nỗi nhớ kia được nhẹ vơi Khi anh ngắm sao xa trên bầu trời chỉ thấy môi em chợt cười Nhịp đập trong tim ngân lên từng âm vang Thời gian cứ thế trôi qua nặng nề mỗi ngày Anh đã có thứ anh mơ nhưng không có em trong tay Nhiều khi anh ngỡ quên rồi, lại đau không nói nên lời Vậy thời gian chỉ để quen với vết thương, để quên mất cả đời