Con đường nào ta đi, với bàn chân nhỏ bé Con đường chiều thủ đô, con đường bụi mờ Con đường tuổi măng tre, nắng vàng tươi đẹp đẽ Bóng người dài trên hè, con đường tình ta đi Con đường trời mưa êm, chiếc dù che màu tím Môi tìm làn môi ngon, nhưng còn thẹn thùng Con đường về ban trưa, tới nhà hay vào lớp? Con đường của đôi mình, ôi chuyện tình thư sinh Thế rồi cuộc đời là những chuyện tình chia xa Đi lạc vào những phía không đường về Đứng ở ngoài đầu rừng, đứng ở đầu con sông Nhớ về con đường cũ mênh mông, mênh mông Hỡi người tình học trò, hỡi người tình năm xưa Bóng người từng in dấu trên đường mờ Có thuộc vạn nẻo đường, có ngại ngùng nên quên Nhớ hoài con đường cũ không tên Anh có còn nhớ nơi này ngày xưa mình đã từng hẹn hò với nhau không? Nhớ chứ, làm sao mà quên được cái dáng em lúp xúp chạy vào núp mưa Ngã cả vào lòng anh Em không có cố ý đâu á Hmm, phải không đó? Hay là lại giả vờ đụng vào anh để làm quen? Anh thì lúc nào cũng chỉ muốn chọc ghẹo em thôi à Con đường mộng hoa xưa vẫn từng đôi từng lứa Con đường vào mộng mơ, con đường mặn mà Hỡi người tình Văn Khoa, bóng người trên hè phố Lá đổ để đưa đường cho người tình Trưng Vương Hỡi người tình Gia Long, hỡi người trong tuổi sống Con đường này xin dâng cho người bình thường Hỡi người tình xa xăm, có buồn ra mà ngắm Con đường thảnh thơi nằm, nghe chuyện tình quanh năm Con đường thảnh thơi nằm, nghe chuyện tình quanh năm Con đường thảnh thơi nằm, nghe chuyện tình quanh năm