Anh không chết đâu anh, người anh hùng mũ đỏ tên Đương Tôi vẫn thấy đêm đêm một bóng dù sáng trên đồi máu Nghe trong đêm kêu gào từng tiếng súng pháo đếm mau Từng tiếng súng, tiếng súng hay nhạc chiêu hồn đưa anh đi, anh đi Anh không chết đâu anh, anh chỉ về với mẹ mong con Anh vẫn sống thênh thang trong lòng muôn người biết yêu đời lính Trong tim cô sinh viên hay buồn thường nhắc nhở những chiến công Chuyện nước mắt ướt sân trường đại học, chuyện anh, riêng anh, riêng anh Ôi đất mát trên đồi xanh, tình yêu khóc ngất bên cỏ tranh Đâu cánh dù ôm gió, đây cánh dù ôm kín đời anh Trong những tiếng reo hò kia lẻ loi tiếng súng anh nhiệm màu Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh Anh không chết đâu anh, anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua Sao cứ khóc anh bên ngọn nến vàng hắt hiu niềm nhớ Trên khăn tang cô phụ còn lóng lánh dấu ái ân Giọt nước mắt nóng bây giờ và còn hằng đêm cho anh, cho anh Đương, anh đã về đây ư? Trời ơi, sao người anh đầy máu và, và tay anh lạnh thế này? Anh ngồi đây Anh ngồi đây để em băng bó vết thương cho anh, anh nhé Trời ơi, anh, anh ơi Ôi đất mát trên đồi xanh, tình yêu khóc ngất bên cỏ tranh Đâu cánh dù ôm gió, đây cánh dù ôm kín đời anh Trong những tiếng reo hò kia lẻ loi tiếng súng anh nhiệm màu Ôi tiếng súng sau cùng đó, anh còn nghe tầm đạn đi không anh Anh không chết đâu anh, anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua Sao cứ khóc anh bên ngọn nến vàng hắt hiu niềm nhớ Trên khăn tang cô phụ còn lóng lánh dấu ái ân Giọt nước mắt nóng bây giờ và còn hằng đêm cho anh, cho anh Không, anh không chết đâu anh Chưa, anh chưa chết đâu anh Không, anh không chết đâu anh