Thôi rồi ta đã xa nhau, kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng Anh đường anh, em đường em, yêu thương xưa chỉ còn âm thầm Anh đành quên cả sao anh? Kỷ niệm xưa sánh như biển lớn Ân tình cao tựa bằng non, chỉ đổi bằng nhung lụa sao người? Em về gấp lại thư xưa, cả nghìn trang giấy mỏng xanh màu Gom cả áo lạnh ngày xưa, anh đem ra đốt thành tro tàn Cho người xưa khỏi phân vân, khi ngồi đan áo cho người mới Khi mùa đông lạnh lùng sang, anh khỏi nhớ chuyện ngày xưa Anh ơi! Hết rồi, hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh Yêu thương như nước trôi qua cầu, như đàn trỗi cung sầu Còn gì nữa đâu Tôi thề tôi chẳng yêu ai, vì người ta cứ phụ tôi hoài Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình Tôi giận tôi đã ngây thơ, đem tình yêu hiến dâng người hết Nên giờ tôi chẳng còn chi, khi người ngoảnh mặt mà đi ♪ Anh ơi! Hết rồi, hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh Yêu thương như nước trôi qua cầu, như đàn trỗi cung sầu Còn gì nữa đâu Tôi thề tôi chẳng yêu ai, vì người ta cứ phụ tôi hoài Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình Tôi giận tôi đã ngây thơ, đem tình yêu hiến dâng người hết Nên giờ tôi chẳng còn chi, khi người ngoảnh mặt mà đi