Những chuyến xe thời gian đưa tôi đi qua năm tháng Những thanh âm mà tôi có lẽ đã mãi đánh rơi Cất đam mê vào trong căn gác chật hẹp Nhìn vào trong tấm gương tôi không nhận ra mình Ném cho tôi lời ca anh đang hát Ném cho tôi những cảm xúc bấu víu lấy chúng ta Những câu ca vẩn vơ chúng ta tìm kiếm Ở ngoài kia đâu đó lạc trong màn mưa trắng xóa Vội vàng chạy theo những thứ vô vị Chuyện đời người vẫn đi qua chẳng suy nghĩ Đưa tay chạm lấy ánh dương cuối ngày Để lòng mình không cuồng quay khi bóng đêm kia bao vây Đánh thức tôi vào trong sớm mai ồn ã Nói với tôi rằng tôi vẫn chẳng thể thoát ra Những thanh âm vụt tan chúng ta từng hát Lạc vào trong đêm tối, đằng sau hào quang quá khứ Vội vàng chạy theo những thứ vô vị Chuyện đời người vẫn đi qua chẳng suy nghĩ Đưa tay chạm lấy ánh dương cuối ngày Để lòng người không dời lay khi đêm hạ màn Tự tìm một lối đi cho riêng mình Nhưng người mù quáng chẳng thể nào độc bước Chỉ còn một ánh dương trong tâm hồn Để lòng mình không đổi thay khi bóng đêm kia bao vây Chẳng thể nào ngược trôi về phía mặt trời Một chút nữa thôi để tôi tìm thấy chính tôi Trách ai mang sầu lo này giấu trong lòng mãi Trầm mình vào giấc mơ phai Vội vàng chạy theo những thứ vô vị Chuyện đời người vẫn đi qua chẳng suy nghĩ Đưa tay chạm lấy ánh dương cuối ngày Để lòng người không dời lay khi đêm hạ màn Tự tìm một lối đi cho riêng mình Nhưng người mù quáng chẳng thể nào độc bước Chỉ còn một ánh dương trong tâm hồn Để lòng mình không đổi thay khi bóng đêm kia bao vây