Hà Nội nhớ em Nên buông cơn mưa rào Vào phòng anh làm ướt gối thay cho lời chào Chuyện mình mới xanh nhưng sao em vội vàng? Ai từng bảo tình đẹp nhất là tình dở dang? (Ai-ai-ai-ai) Chỉ gặp nhau trong giấc mơ vì khác nhau múi giờ Đếm sao được nỗi nhớ, đếm sao được mong chờ? Tặng em đoá hoa cùng vài ba món quà Vì giờ em đã bay về nơi xa Anh ngỡ là em nhớ nhà Từng dòng tin, "Em không nỡ xa" Năm tháng dài, đợi chờ liệu là sai? Và giờ anh biết em đang trong tay ai (ai-ai, ai-ai) (Ai, ai, ai, ai) Hà Nội nhớ em Nên buông cơn mưa rào Vào phòng anh làm ướt gối thay cho lời chào Chuyện mình mới xanh nhưng sao em vội vàng? Ai từng bảo tình đẹp nhất là tình dở dang? Chỉ gặp nhau trong giấc mơ vì khác nhau múi giờ (ai-ai-ai-ai) Đếm sao được nỗi nhớ, đếm sao được mong chờ? Tặng em đoá hoa cùng vài ba món quà Vì giờ em đã bay về nơi xa Anh ngỡ là em nhớ nhà (về nhà cùng anh) Từng dòng tin, "Em không nỡ xa" Năm tháng dài đợi chờ liệu là sai? Và giờ anh biết em đang trong tay ai (tay ai) Và giờ anh biết em đang trong tay ai (tay ai) Hồ Tây nhớ em, nhớ em những êm đềm Nhớ ánh mắt ấy có nắng khi em cười hằng đêm Tặng một khúc ca khi mắt anh ướt nhoà Vì giờ em đã bay về nơi xa Anh ngỡ là em nhớ nhà Từng dòng tin, "Em không nỡ xa" Năm tháng dài đợi chờ liệu là sai? (Là sai?) Anh ngỡ là em nhớ nhà Từng dòng tin, "Em không nỡ xa" Năm tháng dài, đợi chờ liệu là sai? Và giờ anh biết em đang trong tay ai, ai, ai Ai ai, ai, ai Ai-ai-ai-ai-ai, ai, ai Ai-ai-ai-ai, ai, ai Ai-ai-ai-ai