Non cao đất rộng biết đâu mà tìm Đường đời mịt mù vạn nẻo về đâu Mong chờ duyên kiếp đưa lối bắc cầu Em ơi nhắc lại phút xưa gặp nhau Trên đê vắng người lúc tan chợ chiều Ngại ngùng mỗi lần anh đến làm quen Má em ửng hồng vì quá thẹn thùng Em ơi, nhớ chăng thuở ấy Mỗi khi bóng chiều xuống dần em về trên quãng đường xa Gặp nhau dù không dám cười Nhìn nhau, nhìn nhau mà lòng vẫn vui Em ơi phải chăng đến khi chiều ấy Dù rằng dòng đời ngăn cách tình ta Phút giây ban đầu mãi không phai nhòa Dù rằng dòng đời ngăn cách tình ta Phút giây ban đầu mãi không phai nhòa Mất anh rồi, xa anh rồi Hoa đã tàn, nhụy đã phai Chiều hôm nay trời thanh vắng em đi về, về với ai Một người đi, một người sầu Nhìn hoa úa buồn về mau Đôi chân mòn tìm dư âm hè phố vắng Lòng còn thương, tình còn nồng Mà đêm nhớ, ngày chờ mong Bao thu rồi, nhìn lá chết rơi ngoài song Cánh thư này, kỉ niệm này, ta đã tìm về với nhau Rồi hôm nay tan mơ ước, em âu sầu, anh ở đâu Chiều nay mây đen giăng sầu đường về Nhìn hoa rơi não nề, người ơi sao chẳng về Còn mong chi câu thề, giận nhau sao chăng nói Ra đi không một lời, để buốt giá tim tôi Ai ngờ chim trời vỗ cách tung bay Người đi để nhớ cho đời Làm sao tôi đến bên người Bao giờ mây hồng đưa bước em sang Hay từ đây anh dở dang, tình hỡi chôn vào thiên thu Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ Trời chiều man mát buồn nát con tim Lệ tình đẫm ướt tà áo trinh nguyên Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên Thương chi cho lắm giờ cũng xa nhau Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu Nhịp cầu Ô Thước hẹn đến mai sau Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau Trên cao bao vì sao sáng Rừng vắng có bao lá vàng Là bấy nhiêu sầu Người đi hoa lá chết theo mùa nhớ Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ Thà rằng chôn kín mộng ước xa nhau Quên đi cho hết một kiếp thương đau Thà rằng chôn kín mộng ước xa nhau Quên đi cho hết một kiếp thương đau