Một đêm gió mưa, vắng thưa dáng hình em thơ Chị đi tìm em, dạ lòng đang rối như tơ Em ở đâu, giờ này em ở đâu? Em có nghe tiếng chị ôi xót đau? Chị em chúng ta, ấu thơ số phận không may Chờ ngày lớn lên, mộng đời thôi trắng đôi tay Em ở đâu, giờ này em ở đâu? Em có nghe tiếng ai thất thanh kêu gào? Em mình ơi, mình đâu sống cho người ta coi? Cũng đâu coi người ta sống, thì sao em phải phiền lòng? Lời nhân thế nghe như ve sau hè, như ếch sau mưa Nếu mà để tâm thì đau đớn sao cho vừa? Em mình ơi, người ta nói xong người ta quên Cớ sao em lại không quên, khổ đau cũng không ai đền Đời như nhánh sông, khi trôi êm đềm, khi thác cheo leo Kiếp người mỏng manh mà nỡ buông tay sao đành? Chị em chúng ta, ấu thơ số phận không may Chờ ngày lớn lên, mộng đời thôi trắng đôi tay Em ở đâu, giờ này em ở đâu? Em có nghe tiếng ai thất thanh kêu gào? Em mình ơi, mình đâu sống cho người ta coi? Cũng đâu coi người ta sống, thì sao em phải phiền lòng? Lời nhân thế nghe như ve sau hè, như ếch sau mưa Nếu mà để tâm thì đau đớn sao cho vừa? Em mình ơi, người ta nói xong người ta quên Cớ sao em lại không quên, khổ đau cũng không ai đền Đời như nhánh sông, khi trôi êm đềm, khi thác cheo leo Kiếp người mỏng manh mà nỡ buông tay sao đành? Em mình ơi, người ta nói xong người ta quên Cớ sao em lại không quên, khổ đau cũng không ai đền? Đời như nhánh sông khi trôi êm đềm, khi thác cheo leo Kiếp người mỏng manh mà nỡ buông tay sao đành?